yóu láng yá shān
游琅琊山
nán shān yī chǐ xuě, xuě jǐn shān cāng rán.
南山一尺雪,雪尽山苍然。
jiàn gǔ shēn zì nuǎn, méi huā yīng yǐ fán.
涧谷深自暖,梅花应已繁。
shǐ jūn yàn qí cóng, chē mǎ liú shān qián.
使君厌骑从,车马留山前。
xíng gē zhāo yě sǒu, gòng bù qīng lín jiān.
行歌招野叟,共步青林间。
cháng sōng dé gāo yīn, pán shí kān zuì mián.
长松得高荫,盘石堪醉眠。
zhǐ lè tīng shān niǎo, xié qín xiě yōu quán.
止乐听山鸟,携琴写幽泉。
ài zhī yù wàng fǎn, dàn kǔ shì sú qiān.
爱之欲忘返,但苦世俗牵。
guī shí shǐ jué yuǎn, míng yuè gāo fēng diān.
归时始觉远,明月高峰巅。
南山一尺雪,雪尽山苍然。涧谷深自暖,梅花应已繁。使君厌骑从,车马留山前。行歌招野叟,共步青林间。长松得高荫,盘石堪醉眠。止乐听山鸟,携琴写幽泉。爱之欲忘返,但苦世俗牵。归时始觉远,明月高峰巅。